Những Hiện Tượng Du Hành Thời Gian Trong Lịch Sử Bị Giấu Kín

 344   

 

 

Những câu chuyện bí ẩn

 

Vào sáng sớm ngày 23 tháng 4 năm 1958, nhiếp ảnh gia Sergei Ponomarenko đang chụp ảnh trên đường phố Kiev, bất ngờ nhìn thấy một vật thể lạ giống chiếc chuông xuất hiện trước mắt. Anh nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc kỳ lạ này, không ngờ rằng bức ảnh đó sẽ thay đổi cuộc đời anh mãi mãi. Khi vừa rời máy ảnh, Sergei nhận ra mọi thứ xung quanh đã thay đổi: phố xá đông đúc, người dân ăn mặc kỳ quái. Một viên cảnh sát đến hỏi thăm, nhưng khi đọc giấy tờ của Sergei, ông ta lại khẳng định anh đã 74 tuổi và hôm nay là năm 2006. Sergei ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Khi được đưa đến bác sĩ tâm lý, Sergei phát hiện chiếc máy ảnh của mình là loại đã ngừng sản xuất từ những năm 1970, và cuộn phim trong máy lại có tuổi thọ kỳ lạ, với những bức ảnh rõ nét chụp lại cảnh tượng ở Kiev từ năm 1958. Trong các bức ảnh, Sergei nhìn thấy chính mình lúc trẻ và một người bạn gái mà anh xác nhận là Valentina Kulick. Câu hỏi đặt ra là: liệu Sergei thực sự đã du hành thời gian, hay có một bí ẩn nào khác đằng sau những sự kiện kỳ lạ này?

 

Khi mọi người đang tìm kiếm Valentina, một sự kiện kỳ lạ khác đã xảy ra: Sergei đột ngột biến mất mà không để lại dấu vết. Hai ngày sau khi vào phòng khám, vào ngày 25 tháng 4, nhân viên y tế phát hiện căn phòng trống rỗng, không có dấu hiệu nào cho thấy anh đã rời đi. Mặc dù tất cả các cửa ra vào đều được giám sát và camera an ninh hoạt động suốt ngày đêm, Sergei vẫn biến mất. Vậy liệu anh có trở lại năm 1958? Câu trả lời chính xác là có, và điều này được xác nhận bởi Valentina, bạn gái của Sergei. Bà nói rằng vào năm 1958, Sergei cũng từng biến mất một thời gian rồi trở về, nhưng đến những năm 1970, khi Sergei ở tuổi trung niên, anh lại biến mất và không bao giờ quay lại.

 

 

Sáng 23/4/1958, nhiếp ảnh gia Sergei Ponomarenko chụp ảnh một vật thể lạ trên phố Kiev. Sau khi rời máy ảnh, anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi, với người dân ăn mặc kỳ quái và một cảnh sát khẳng định rằng anh đang ở năm 2006.

 

Cảnh sát đã phát hiện thông báo mất tích của Sergei từ thập niên 1970, cùng với một cuộc phỏng vấn vào năm 1960, trong đó ông nói về những công nghệ như lò vi sóng và điện thoại di động, điều rất xa lạ với thời đại bấy giờ. Câu chuyện của ông gây chấn động vào năm 2012, được truyền thông gọi là bằng chứng thuyết phục về du hành thời gian. Thế nhưng, một số người cho rằng câu chuyện chỉ là hư cấu, lấy cảm hứng từ một bộ phim tài liệu trên truyền hình Ukraine. Dù vậy, những người ủng hộ vẫn tin vào tính chân thật của nó.

 

Ở Ukraine, du hành thời gian chủ yếu bị coi là huyền thoại để tránh gây hoang mang dư luận. Kênh truyền hình lớn 1+1, nơi phát sóng câu chuyện, vẫn giữ im lặng về sự kiện này, làm dấy lên nhiều suy đoán. Bất chấp tranh cãi, câu chuyện của Sergei đã lan truyền rộng rãi, khiến nhiều người không khỏi tự hỏi liệu du hành thời gian có thực sự tồn tại.

 

Lữ khách vượt thời gian

 

Để trả lời câu hỏi này, có lẽ vẫn còn quá sớm. Chúng ta cần tìm hiểu thêm các trường hợp tương tự để có cái nhìn khách quan hơn. Một ví dụ là câu chuyện kỳ lạ về Rudolph Fentz. Vào năm 1876, Rudolph, 31 tuổi, đi dạo qua phố New York đông đúc, nhưng sau đó biến mất không dấu vết khiến gia đình lo lắng. Bí ẩn này chỉ được làm sáng tỏ vào năm 1950, khi một vụ việc kỳ lạ xảy ra làm dấy lên câu hỏi chưa có lời giải. Vào một buổi tối tháng 6 năm 1950, viên sĩ quan cảnh sát điều tra các vụ mất tích phát hiện thi thể của một người đàn ông khoảng 30 tuổi ở Quảng trường Thời đại, New York. Người này mặc trang phục kỳ lạ và ngơ ngác nhìn vào các phương tiện giao thông như thể chưa bao giờ thấy chúng trước. Sau đó, ông bị một chiếc taxi đâm tử vong khi cố băng qua đường, mặc dù đèn giao thông đã bật đỏ.

 

Khi kiểm tra đồ đạc của nạn nhân, cảnh sát phát hiện một số vật kỳ lạ: đồng tiền cũ, một tấm danh thiếp ghi tên Rudolph Fentz cùng địa chỉ tại đại lộ số 5, một lá thư từ Philadelphia gửi tháng 6 năm 1876, và một thẻ đồng của một quán rượu đã không còn tồn tại ở New York. Không có giấy tờ tùy thân nào khác, khiến cảnh sát không thể liên lạc với người thân và đặt ra câu hỏi: người này là ai?

 

 

Vào năm 1876 Rudolph Fentz đột ngột xuất hiện ở giữa Quảng trường Thời đại của Mỹ và bị xe tông chết. Những sự việc kỳ lạ, bí ẩn xảy đến với người đàn ông này được cho là liên quan du hành thời gian.

 

Điều kỳ lạ là cuộc điều tra dần dẫn họ đến những kết quả không thể lý giải. Địa chỉ trên lá thư không phải là nơi cư trú mà là một doanh nghiệp, danh bạ điện thoại thành phố New York không có tên Rudolph Fentz, dấu vân tay của người chết không khớp với dữ liệu lưu trữ nhà nước, và quần áo của ông không phù hợp với thời gian. Dù vậy, điều tra thêm về người thợ may và cửa hàng mũ cũng chỉ ra rằng các chi tiết này có thật, nhưng vẫn không thể xác minh danh tính của nạn nhân.

 

Cảnh sát tiếp tục điều tra và phát hiện ra con dâu của nạn nhân, sống ở Florida, và từ đó họ nhận ra rằng Rudolph Fentz đã biến mất vào năm 1876 sau một buổi đi dạo vào buổi tối. Sau khi tìm kiếm hồ sơ mất tích, họ phát hiện có một người mất tích vào năm 1876 với trang phục và địa chỉ giống hệt nạn nhân, và các chi tiết liên quan đến thợ may và cửa hàng mũ cũng đã được xác minh.

 

Câu chuyện về sự mất tích kỳ lạ của Rudolph Fentz và sự tái xuất hiện của ông sau 74 năm trở thành một trong những ví dụ về "du hành vượt thời gian" được lan truyền rộng rãi, và kể từ những năm 1970, nó đã trở thành một trong những câu chuyện hấp dẫn về hiện tượng huyền bí này. Tuy nhiên, vào năm 2005, nhà khoa học Chris Aubeck đã điều tra kỹ hơn và phát hiện rằng câu chuyện về Rudolph Fentz có thể bắt nguồn từ một tác phẩm hư cấu của nhà văn khoa học viễn tưởng Jack Finney.

 

Truyện ngắn "Tôi sợ" (Tựa gốc: I'm Scared), xuất bản lần đầu vào năm 1951, kể về cuộc gặp gỡ của một nhân vật với một nhóm người hiểu biết về "du hành thời gian", trong đó có một nhân vật tên Đại úy Hubert V. Rihm, người kể về câu chuyện của Rudolph Fentz. Dựa vào thông tin này, Aubeck kết luận rằng câu chuyện của Rudolph Fentz có thể chỉ là một phần của câu chuyện hư cấu và không phải là sự thật. Giống như trường hợp của Sergei, bằng chứng cho việc du hành thời gian trong trường hợp này cũng rất yếu, đặc biệt là khi câu chuyện có nguồn gốc từ một tác phẩm văn học.

 

Câu chuyện về Paul Amadeus Dienach bắt đầu với cuộc sống bình dị nhưng đầy đam mê nghề giáo của ông. Tuy nhiên, một biến cố lớn đã ập đến vào năm 1917, khi ông mắc phải căn bệnh Encephalitis lethargica, còn gọi là bệnh ngủ, khiến ông rơi vào trạng thái hôn mê trong suốt một năm. Sau khi tỉnh dậy vào năm 1922, ông khỏe mạnh trở lại nhưng bị mắc bệnh lao, và quyết định chuyển đến Hy Lạp để tiếp tục sự nghiệp giảng dạy.

 

Tại Hy Lạp, ông có một người học trò thân thiết tên Georgios Papachatzis. Trước khi qua đời vào năm 1924, ông đã tặng cho Papachatzis cuốn nhật ký cá nhân, với lời dặn dò không được tiết lộ nội dung. Tuy nhiên, sau khi Dienach qua đời, Papachatzis không thể giữ được lời hứa và đã mở cuốn nhật ký ra. Anh phát hiện rằng cuốn nhật ký không phải là một tác phẩm tiểu thuyết mà là những ký ức của người thầy, mô tả quá trình ý thức của ông rời khỏi cơ thể và nhập vào một người đàn ông sống vào năm 3906, tên là Andrew Northman.

 

Theo những gì Dienach viết, Andrew Northman đã trải qua một tai nạn nghiêm trọng, rơi vào trạng thái hôn mê, và khi tỉnh dậy, anh không thể ngủ lại nữa. Vào thời điểm đó, người dân tương lai phát hiện ra có một ý thức khác bên trong cơ thể anh và họ đã tiết lộ cho anh những sự kiện quan trọng trên Trái Đất trong suốt hai thiên niên kỷ. Cuốn nhật ký mô tả một thế giới tương lai đầy biến đổi, nơi nhân loại phải đối mặt với những khủng hoảng lớn như bùng nổ dân số, suy thoái môi trường và biến đổi khí hậu

 

Tuy nhiên, trong thế giới tương lai, các nhà khoa học đã phát hiện ra các nguồn năng lượng sạch, tái tạo và không gây ô nhiễm, thay thế các mô hình năng lượng cũ. Hệ thống kinh tế được tái cấu trúc để có lợi hơn cho con người, và một chính phủ toàn cầu đã được thành lập. Mọi người trên Trái Đất cũng đã công nhận sự hiện diện của các nền văn minh ngoài trái đất và tiếp xúc với các thiên hà khác, điều này đã trở thành một nhận thức chung. Cả thế giới đã bắt đầu tiến hành bầu cử theo cách thức dân chủ công bằng, với mục tiêu tạo ra một chính phủ toàn cầu.

 

Những thông tin này, nếu đúng, sẽ là một cái nhìn rất khác biệt về tương lai nhân loại và cũng làm nảy sinh câu hỏi liệu có phải "du hành thời gian" thực sự có thể xảy ra? Cuốn nhật ký này chắc chắn đã để lại một dấu ấn sâu sắc và gây nhiều tranh cãi về tính xác thực của những gì đã được viết ra.

 

Dưới lăng kính khoa học

 

Cuốn nhật ký của Paul Amadeus Dienach đã mở ra một câu chuyện thú vị và kỳ lạ về những thay đổi trong tương lai. Theo đó, nền văn minh nhân loại sau khi vượt qua những khủng hoảng như ô nhiễm và biến đổi khí hậu đã được nâng cấp lên một tầm cao mới, nhờ vào sự giúp đỡ của các nền văn minh tiên tiến từ liên minh thiên hà Andromeda. Điều này cho phép các cuộc chiến tranh cục bộ được tránh khỏi, nhờ vào một hệ thống quản lý tài chính và chính trị hoàn toàn khác biệt, nơi tiền tệ, ngân hàng, và các hệ thống tài chính truyền thống không còn tồn tại. Thay vào đó, Tiền điện tử phi ngân hàng trở thành phương tiện giao dịch chính, trong khi các chính phủ quốc gia đóng vai trò đối trọng quyền lực trong một Nghị viện toàn cầu. Công nghệ "cổng từ trường" giúp giao thông trở nên nhanh chóng và thuận tiện. Dân số thế giới giảm xuống dưới một tỷ người, với cuộc sống sung túc và thịnh vượng.

 

Cuốn nhật ký này, mặc dù không được viết ra với mục đích trở thành một tác phẩm văn học hay tiểu thuyết, lại đã tạo ra một làn sóng tranh luận mạnh mẽ về khả năng du hành thời gian. Cuộc sống và những thay đổi kỳ lạ trong tương lai được Dienach mô tả đã khơi gợi một câu hỏi lớn: Liệu du hành thời gian có thể thực sự xảy ra không? Trong phần cuối của câu chuyện, tác giả cung cấp những lý thuyết khoa học xung quanh việc du hành thời gian.

 

Theo thuyết tương đối hẹp của Einstein, du hành đến tương lai là khả thi, vì theo lý thuyết, thời gian giãn nở khi di chuyển với tốc độ gần ánh sáng. Tuy nhiên, những chuyến đi này chỉ có thể đi một chiều, và việc quay trở lại là bất khả thi. Thêm vào đó, mặc dù có một số lý thuyết cho rằng nếu có thể di chuyển nhanh hơn ánh sáng, thời gian có thể trở thành giá trị âm và giúp chúng ta quay ngược về quá khứ, nhưng đây là một khả năng chưa được chứng minh và thực tế là không thể đạt được trong hiện tại.

 

 

Một số lý thuyết cho rằng nếu di chuyển nhanh hơn ánh sáng, thời gian có thể trở thành giá trị âm, mở ra khả năng quay ngược về quá khứ. Tuy nhiên, đây là giả thuyết chưa được chứng minh và hiện tại không thể thực hiện được.

 

Câu chuyện tiếp tục nói về khả năng đi xuyên qua các "wormholes" – các hố sâu không gian – như một phương pháp có thể giúp ta du hành qua thời gian. Tuy nhiên, để làm được điều này, cần có công nghệ mở được wormhole, điều mà các nhà khoa học đang nghiên cứu, nhưng chưa thể thực hiện được. Wormholes, theo lý thuyết, có thể tạo ra một "cỗ máy thời gian", cho phép chúng ta quay về quá khứ từ một điểm mà wormhole được mở ra, nhưng một khi nó được mở, chúng ta không thể đi về trước thời điểm đó.

 

Tóm lại, câu chuyện về Paul Amadeus Dienach cùng với các lý thuyết về du hành thời gian đưa ra một cái nhìn vừa huyền bí, vừa khoa học về khả năng này. Mặc dù hiện tại chúng ta chưa thể thực hiện được, những nghiên cứu và khám phá về các hố sâu không gian (wormholes) và lý thuyết liên quan đến thời gian vẫn tiếp tục mở ra những khả năng chưa từng có. Câu hỏi về việc liệu du hành thời gian có thể trở thành hiện thực vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải, nhưng với sự phát triển không ngừng của khoa học và công nghệ, chúng ta có thể hy vọng vào một ngày nào đó nó sẽ không còn là điều xa vời.

 

Góc nhìn khoa học về du hành thời gian tiếp tục mở rộng khi kết hợp các lý thuyết vật lý như thuyết tương đối rộng và cơ học lượng tử. Một trong những thách thức lớn khi chế tạo một cỗ máy du hành thời gian là cần phải có một loại vật chất kỳ lạ mang năng lượng âm. Hiện tại, vật chất năng lượng âm vẫn chưa thể tạo ra với số lượng lớn, mặc dù lý thuyết cơ học lượng tử cho rằng nó có thể tồn tại trong các điều kiện cực kỳ nhỏ bé.

 

Nguyên tắc tự nhất quán Novikov cho rằng nếu quay trở lại quá khứ, lịch sử sẽ không thể bị thay đổi, bởi các quy luật vật lý sẽ đảm bảo sự liên tục và nhất quán của dòng thời gian. Điều này đồng nghĩa với việc du hành thời gian chỉ cho phép quan sát, mà không thể can thiệp hay thay đổi các sự kiện đã diễn ra. Tuy nhiên, một số lý thuyết như của Barak Shoshany lại gợi ý rằng có thể tồn tại các dòng thời gian song song, giúp chúng ta thay đổi lịch sử mà không gây ảnh hưởng đến dòng thời gian gốc. Các thí nghiệm về cơ học lượng tử và đa vũ trụ mở ra những khả năng này, đặc biệt là khi giải thích các hiện tượng như con mèo Schrödinger.

 

Dù vẫn là một giả thuyết chưa được kiểm chứng, nghiên cứu về các dòng thời gian song song và lý thuyết vũ trụ học có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về du hành thời gian. Điều này không chỉ giúp giải quyết các nghịch lý mà còn mở ra khả năng du hành thời gian trong tương lai, dù hiện tại chúng ta vẫn chưa thể xác định liệu nó có thể thực sự thành hiện thực hay không.

 

Dựa trên những thực tiễn và lý thuyết đã được phân tích, khả năng du hành thời gian dường như không còn chỉ là một giấc mơ viển vông. CD Media tin rằng, với những bước tiến mạnh mẽ trong khoa học chỉ sau vài trăm năm phát triển, chúng ta vẫn chưa khám phá hết những điều kỳ bí mà vũ trụ đang cất giấu. Việc khám phá nguyên lý và phương thức du hành thời gian có thể sẽ mở ra một chương mới trong khoa học, thay đổi hoàn toàn cách chúng ta hiểu về thế giới xung quanh.

 

Trong tương lai, rất có thể những khả năng du hành thời gian sẽ trở thành hiện thực, nhờ vào sự phát triển vượt bậc của lý thuyết và công nghệ nghiên cứu. Khi những công cụ nghiên cứu ngày càng trở nên tinh vi, con người sẽ có thêm cơ hội để chứng minh những điều tưởng chừng như không thể. Liệu bạn có tin vào điều này? Vào một sự kỳ diệu mà khoa học có thể mang lại trong tương lai?

Tin liên quan